504- SẮP XẾP GIA ĐÌNH AN ỔN TRƯỚC KHI
XUẤT GIA
(23:26) Trưởng lão: Rồi!
Bây giờ các con còn hỏi gì thêm nữa không? Con hỏi đi con!
Phật tử: Nam Mô
Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Kính bạch Hòa thượng!
Con là một cư sĩ tu ở nhà, rất là
hâm mộ Phật pháp tại vì con cũng biết Phật pháp là pháp đưa con người đến giải
thoát. Và giải thoát cao đỉnh là ra khỏi được sinh tử luân hồi, tự tại trong
sinh tử luân hồi. Cho nên con rất hâm mộ, tuy nhiên hâm mộ nhất là pháp môn
thiền; thành ra mấy năm trước đây con cũng có thỉnh thoảng con có đến Trúc Lâm
đó. Bạch Hòa thượng!
Con lên Trúc Lâm đó, con cũng có
tập tu với Ni chúng trên đó thì đại khái là con cũng tu theo cái pháp mà tri
vọng, biết vọng đó. Bạch Hòa thượng!
Nhưng mà con tu thì cũng có lúc
con thấy là tâm có khi cũng rất là thanh tịnh, cũng có cái an vui. Nhưng mà sao
con thấy con tu một thời gian rồi cái hình như là nó đi thụt lùi, chứ cái thứ
nhất là cái tâm sân thì nó không có hết đó. Bạch Thầy!
Sân nó, rõ ràng là cái tham, sân,
si có khi nó cũng hết. Nhưng mà riêng cái sân thì có khi thì nó lặng thiệt
lặng; mà có khi thì nó nổi lên thì đùng đùng đùng đùng.
Thành ra là con cũng được một cái
phước duyên, được thầy Chơn Giác mà dẫn về đây để giới thiệu Hòa thượng cho
con, để con nương mà tu học thì đó là một cái duyên rất lành mà con, con không
thể nói ra lòng trả ơn đối với thầy Chơn Giác.
Và thứ hai nữa là trước khi con
đi đến đây thì một số huynh đệ cũng có cho con nghe một ít cuộn băng do Thầy
giảng, rồi cũng có một ít quyển sách mỏng mỏng. Ví dụ: Như là giáo án tu tập sơ
lược đó, Thầy ạ! Thì con cũng có biết sơ sơ một chút. Con thấy là cái chủ
trương mà Thầy đề ra cho quý Phật tử, tu sĩ cũng như là cư sĩ chúng con là cái
mục tiêu đó là phải giải thoát và ra khỏi sinh tử. Cho nên là con thấy từ khi
con hiểu biết Phật pháp thì cái đó cũng là điều mong ước của con.
(26:54) Nhưng
mà con tu lâu ngày cái pháp Thiền đó mà sao con thấy tham, sân, si nó không
bớt. Thành ra con rất mong ước, hôm nay con đến đây cũng là một phước duyên
chúng con thì cũng như Thầy dạy là làm người đã khó, rồi gặp được chánh pháp,
chánh Phật pháp càng khó hơn nữa. Và cái khó hơn ở cái thời buổi này là gặp
được một vị mà đã đắc đạo và đã có cái kinh nghiệm về cái sự giải thoát đó.
Kinh nghiệm bản thân của vị đó mà truyền dạy là một điều vô cùng quý báu, điều
này là càng khó gặp. Cho nên hôm nay con đến đây, tuy là lần đầu tiên con được
thầy Chơn Giác hướng dẫn đến đây. Nhưng mà con rất sung sướng và con cũng đã
quyết tâm là con đến đây để con cầu được Hòa thượng vô cùng hoan hỷ tiếp nhận
con ở lại đây để con được vào tu tập trong chánh Phật pháp, và được tu tập,
thực hành, tu học và thực hành đường lối của Hòa thượng. Để cho con, đúng như
lời Hòa thượng nói là người Phật tử phải tu cho tới nơi tới chốn đó, thành ra
là con cũng quyết tâm ở chỗ đó.
Cho nên lần đầu tiên con đến, con
xin Hòa thượng, đảnh lễ Hòa thượng! Cho con được ở lại để được Hòa thượng hướng
dẫn tu tập cho rõ ràng cụ thể. Đương nhiên là Hòa thượng hoặc là những vị thiện
hữu tri thức mà được Hòa thượng tin cậy đó, thì cũng dạ! Thì chứ không phải là
con nói là Hòa thượng không, mà những vị thiện hữu tri thức mà được Hòa thượng
tin cậy thì con vẫn cũng có thể học được. Nhưng mà ở đây đương nhiên là con
cũng được gặp Hòa thượng hằng ngày rồi, cái đó là phước duyên của con.
Con rất kính mong Hòa thượng hoan
hỷ chấp nhận cho con cái điều con ước muốn này ạ!
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni
Phật!
(29:18) Trưởng lão: Trong
cái sự ước muốn của con như vậy thì Thầy rất là hoan hỷ chấp nhận cho con để mà
con thực tập từng cái bước một, từng cái tập luyện, cái sơ khởi ban đầu, để
mình tập cho nó quen. Dù sao đi nữa con tu cái pháp tri vọng nó, tuy rằng nó
không kết quả trọn vẹn như ý muốn của mình, nhưng nó cũng có cái cơ sở để cho
mình tiến tới để mình tập tỉnh thức, nó cũng dễ dàng hơn, không có mất đi đâu
hết mà sợ.
Cho nên bây giờ thì theo Thầy
thiết nghĩ đó: Con có chuẩn bị sẵn để mà ở lại chưa, hay hoặc là cái thời gian
nào đó!?
Con sẽ sắp xếp gia đình của mình
cho nó ổn định ở trong gia đình của mình. để khi mình ngồi tu, cái tâm của mình
nó không còn phóng ra, nó không còn lo lắng cho gia đình của mình nữa.
Bởi vì mình phải chuẩn bị trước
trong cái thời gian cho gia đình mình biết rằng mình sẽ đến đây trong một tuần
lễ, hoặc một tháng, hoặc nửa tháng, rồi mình ở lại đây để rồi từng cái bước tu
tập. Thầy sẽ dạy cho các pháp hành, bắt đầu trở về với cái căn bản mình tu tập
cái gì trước, cái gì sau. Rồi phải trình lại cho Thầy nghe trong cái quá trình
mà tu tập, mình tu tập những cái pháp gì? Tập trung cái tâm mình như thế nào?
Và cách thức mình hàng phục được cái tâm của mình qua cái tri kiến hiểu biết
của mình như thế nào? Để rồi Thầy nắm vững được những cái tri kiến giải thoát
mà con đã tu tập theo đạo Phật từ lâu tới giờ, thì Thầy sẽ biết rõ được để mà
con không mất thì giờ. Vì vậy mà có thể nâng lên trên cái giai đoạn mà tu tập
kế tiếp cao hơn để cho con không có mất thì giờ mà phải trở lại học như là cái
lớp A, B, C đầu tiên.
Vậy rõ ràng là khi mà con chuẩn
bị cho gia đình của mình sẵn sàng, con cái ở trong nhà của mình như thế nào? Để
rồi đến đây thì bắt đầu thì con sẽ ở lại, cho chúng nó ở ngoài đó biết nó cụ
thể, chứ đừng có lo lắng. Tức là mình phải sắp xếp được cái hoàn cảnh thuận tiện.
Thì con muốn tu thì chắc chắn là
Thầy chấp nhận cho, bởi vì muốn tìm sự giải thoát mà. Không bao giờ mà Thầy bỏ
các con đâu! Chỉ các con quyết tâm là nhất định Thầy sẽ chịu khó mà Thầy dẫn
dắt các con.
Cho nên các con biết không? Tuy
rằng, tuy Thầy bận công chuyện, nhiều việc, nhưng mỗi buổi sáng 7 giờ đều là
Thầy có mặt ở đây để Thầy dẫn dắt từng người, mặc dù có một người Thầy cũng dẫn
dắt cho họ tỉ mỉ để sự tu tập, để cho họ có kết quả được tốt.
Cho nên vì vậy mà khi các con về
tu cũng vậy. Cho nên đầu tiên Thầy khuyên các con phải sắp xếp cái nhân quả của
gia đình của mình đâu đó để cho nó an ổn, nó không có còn bị động. Vì vậy mà về đây chỉ
còn lo tu không. Chứ còn bây giờ con tu, rồi con nhớ, rồi mình chưa có sắp xếp
gia đình, mà chưa có báo cho nó biết, bây giờ mình ở lại nó sẽ như thế nào
không? Đó là những cái rất khó!
Phật tử: Nam
Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Con xin Bạch Hòa thượng!
(32:29) Là
khi con đi vô đây, là con đã chuẩn bị gia đình sẵn hết rồi ạ! Con có nói gia
đình là con đi một tháng, mà nếu mà con tu tập chưa xong thì có thể hơn, là nếu
mà đủ nhân duyên con có thể mà con, Hòa thượng mà hướng dẫn cho con, mà con đạt
đến một kết quả của con mong muốn, và cũng như là đáp ứng đúng như nguyện vọng
của Hòa thượng dạy, khi dạy dỗ đệ tử thì con cũng có thể con xuất gia luôn cũng
được. Thì đó là con cũng đã sắp xếp gia đình rồi, nó không có gì vướng bận. Tại
vì con của con thì nó cũng lớn hết rồi, có đứa có gia đình, ở nhà con cũng lo
hết rồi. Còn thằng lớn ở trong này nó đang công tác ở trường Đại học Bách Khoa
thì nó ước gì, nó ở đây, nó chạy xe ra đây nó cũng dễ không có gì.
Bạch Hòa thượng!
Con chỉ có một điều mong ước là
tại vì con từ nhỏ sinh ra là con thấy đến mãi cuộc đời mà tới bấy nhiêu đây
tuổi rồi, mà con thấy con vui ít lắm, mà khổ nhiều lắm, cho nên là đệ nhất là
khổ tâm. Cho nên con cảm nhận rất rõ ràng cái Khổ đế đó, Thầy ạ! Cho nên rồi,
nếu mà không có quyết tâm tu tập là không thể nào ra khỏi cái mạng lưới nhân
quả đó được. Như Thầy dạy là con người thì từ nhân quả đến, rồi cũng từ nhân
quả mà đi, rồi cũng từ nhân quả mà đến, rồi đi về đâu? Rồi cũng đi về nhân quả!
Thì làm sao chấm dứt cái đó? Thì cái đây cũng là ý nghĩ của Hòa thượng chứ gì?
Nên Hòa thượng dạy chúng con cũng là chỉ là tự tại trong sanh tử, chấm dứt sanh
tử và chấm hết nghiệp.
Cho nên là con cũng xin đảnh lễ
mà hứa với Hòa thượng một câu rằng, chắc với lòng con, rằng con sẽ cố gắng tu
tập, dưới sự hướng dẫn rất là đại từ bi hỷ xả của Hòa thượng thương chúng con
như với tấm lòng từ bi vô lượng như thế đó. Chúng con cũng sẽ hứa tu học.
Khi con ra đi cũng đã chuẩn bị
hết rồi!
Bạch Hòa thượng con xin thưa vậy!
Trưởng lão: Được
rồi! Bây giờ thì con đã chuẩn bị được. Thì như vậy sắp xếp cho mấy cháu nó được
yên vui trong gia đình, nó không còn lo lắng thì Thầy sẽ chấp nhận cho con ở
lại. Và đồng thời thì huynh đệ con thì về. Thì con ở lại, cô Út sắp xếp cho con
một cái thất, rồi con sẽ được cái sự hướng dẫn của Thầy. Trong ngày mai khi mà
đoàn các con về thì con ở lại tu tập. Nếu mà chưa sắp xếp thì con hãy về với đoàn
để con sắp xếp.
(35:16) Phật tử: Dạ không!
Con đã sắp xếp hết rồi, con có thưa thầy Chơn Giác ở đây. Con cũng vô cùng biết
ơn thầy Chơn Giác đã tiến dẫn con, dạ!
Trưởng lão: Như
vậy thì tốt quá. Do đó thì bây giờ đã sắp xếp xong được cái chuyện gia đình
rồi, nó không có. Các con nó đều đồng ý, nó đều vui vẻ, đều được hết thì điều
đó là đã đủ duyên rồi, còn gì nữa mà không tu tập?
Phật tử: Dạ!
Trưởng lão: Còn
gì nữa mà không tu tập, để cho phí cuộc đời mình sống. Đời nó đã dạy cho mình
những cái bài học quá cay đắng, mà mình còn đắm đuối, còn ham mê gì nữa?
Phật tử: Dạ!
Chính chỗ đó, dạ!
Trưởng lão: Cố
gắng! Thầy chỉ mong mấy con cố gắng, vì con đường tu nó có những cái khó, chứ
nó không phải dễ. Do cái sự tu tập, ráng rèn luyện, tập dần nó sẽ thành thói quen.
Bởi vì chính đức Phật đã thấy, con người của mình nó tập thành thói quen mà nó
được giải thoát, chứ nó không có gì. Mà chính những cái huân tập những cái ác
pháp đó nó cũng thành thói quen ác pháp. Cho nên từ cái ác pháp của mình dễ
sân; dễ phiền não; dễ tham đắm thì nó cũng thành thói quen được.
Thầy đem cái thí dụ cho các con,
để cho con thấy, một người mình chưa hút thuốc mà mình cứ hút thuốc hoài, cái
bây giờ nó nhiễm bỏ thuốc không được, không phải đó thành thói quen sao? Đó! Do
đó con người mình dễ nhiễm. Mà nó nhiễm cái xấu, cái ác pháp thì nó làm cho
mình đau khổ. Mà nó nhiễm cái thiện pháp, nó làm cho mình hạnh phúc, mấy con!
Làm cho mình giải thoát.
Thì đạo Phật vốn mình tập tu, để
cho mình nhiễm cái tốt chứ có gì? Các con hiểu không? Cho nên vì vậy mình dễ
nhiễm mà, nhiễm xấu thì nó tai hại, mà nhiễm tốt nó tốt chứ gì? Đó! Cho nên bây
giờ về đây thì các con nên tập, tập để nhiễm cái tốt, chứ không có cái gì khác
hết. Mà hằng ngày mình tập nhiễm tốt thì nó sẽ huân được cái tốt, chứ có gì.