501- ĐẠO PHẬT XÁC ĐỊNH THỜI GIAN TU
CHỨNG - CÁCH THỨC TU TẬP CỤ THỂ, RÕ RÀNG
(10:24) Còn tất cả những cái điều mà các con
nói. Thì Thầy nói thì các con nghe, các con tin, thì các con sẽ nỗ lực. Bởi vì
đạo Phật, những cái bài pháp mà đức Phật đã xác định như Tứ Niệm Xứ, thì đức
Phật xác định 7 ngày, 7 tháng, 7 năm tu chứng. Và cái bài Nhất Dạ Hiền thì một
đêm làm Thánh Hiền. Thì đạo Phật cũng có xác định được cái thời gian dài nhất
là 7 năm và cái thời gian mà ngắn nhất là 7 ngày. Và đồng thời cái sự tu tập
của chúng ta phải năng nổ, nhiệt tâm tu tập thì như là cái bài kinh Nhất Dạ
Hiền, thì đó là một đêm làm Thánh Hiền.
Thì cái
sự năng nổ của chúng ta tu ngày nào cũng năng nổ như vậy, như cái Nhất Dạ Hiền
thì như vậy là 7 năm. Xác định 7 năm chúng ta sẽ chứng đạo, dù cái người dở
nhất cũng chứng đạo. Mà cái người hay nhất là 7 ngày, cái người vừa vừa là 7
tháng. Còn cái người hay nhất là 7 ngày, người ta chứng đạo. Người ta tu năng
nổ như vậy thì trong 7 ngày người ta sẽ chứng đạo, cái người đó là cái người
giỏi nhất. Còn cái người mà dở vừa vừa đó thì họ sẽ 7 tháng. Còn cái người dở
nhất, tệ nhất ở trong cái con đường tu theo đạo Phật, thì họ mà năng nổ, mà
siêng năng như bài Nhất Dạ Hiền dạy đó thì họ sẽ 7 năm. Đó là cách thức của
Phật giáo đã phân cho chúng ta biết được cái pháp môn tu theo đạo Phật là nó có
cái thời gian nhất định rõ ràng. Và phương pháp cách thức tu nó phải cụ thể rõ
ràng.
Cho nên
chúng ta biết rõ rồi, vì vậy mà hiện giờ chúng ta phải nỗ lực như thế nào để
đúng, để cứu mình thôi. Ai biết được, ai có duyên, mình thấy thích hợp với cái
pháp này thì mình hãy tu, mà không thích hợp thì thôi. thì mình, thí dụ như
mình ăn ngày ba bữa, tu những pháp kia mình làm lành, mình biết bố thí cũng ích
lợi cho xã hội, cũng được tốt, cũng lợi cho mình rồi. Chứ đâu có cần gì mà phải
bắt mình phải khổ, đi vào con đường này mà khổ quá như vậy? Cho nên ở đây không
có ép buộc ai hết. Mà tùy cái nhân duyên, tùy cái sở thích của mọi người, tùy
cái đặc tướng mà mình sẽ đi vào con đường tu này cho nó có kết quả tốt. Đó thì
hôm nay Thầy nói như vậy. Cho nên hầu hết là mình.
Cái tâm
nguyện của các con là tâm nguyện tốt. Muốn đem cái chánh pháp của mình, muốn
đem cái lợi ích của mình, mình đã tu tập, mình thấy lợi ích, muốn cho mọi người
được như mình. Cái lòng tốt của mấy con là Thầy rất tán thán và ca ngợi. Nhưng
cái duyên của họ không đủ đâu. cho nên mấy con muốn là một lẽ, nhưng mà đem lại
cái lợi ích cho họ thì không phải dễ đâu. Cho nên vì vậy chờ cái duyên của họ
tốt được thì chừng đó họ sẽ tìm đến những cái chánh pháp của Phật. Chứ bây giờ
chúng ta đừng có nên. Vì vậy mà chúng ta im lặng mà lo cứu mình trước cái đã.
Các con
mà tu được giải thoát, các con mà được an ổn, được chứng quả A La Hán được. Thì
ở nơi các con được năm, mười người chứng quả A La Hán, thì nó là cái ngọn đuốc
sáng cho những người mà kiến chấp đó, họ phải quy tụ về theo đó. Mà các con làm
chưa được, các con nói lời nói không thì không ai quy tụ theo các con đâu. Đây
là một cái lời nói thật của Thầy mà. Cho nên các con đừng có lý luận ai hết,
hoàn toàn đừng có tranh luận gì hết. Khi mà nói ra cái điều đó thì người ta đưa
ra những cái bài kinh mà của Đại Thừa mà nói ra, tức là người ta có kiến chấp ở
trên cái Đại Thừa rồi. Thì mình chấp nhận, mình không có điều gì nữa hết, đó là
cái hay nhất các con. Đây là kinh nghiệm của Thầy đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét