505- CÂU CHUYỆN VỀ QUÁN TƯỞNG CỦA CHÚ SA
DI
(37:08) Phật tử: Dạ! Bạch
Hòa thượng!
Con Xin
Hòa thượng cho con thưa hỏi một chút xíu nữa ạ. Hồi nãy giờ Thầy giảng cũng
nhiều, mà nhiều vị cũng hỏi về cái chỗ tưởng, về cái chỗ tưởng uẩn đó, nên con
cũng xin thưa hỏi Hòa thượng. Sẵn con hỏi để quý huynh đệ, cư sĩ rồi nghe cho
rõ để hiểu thêm chút xíu nữa. Chứ đối với các vị mà tu sĩ thì chắc quý vị chắc
rành rồi. Nhưng con không dám nói tu sĩ, mà con hỏi đây để cho chúng con cư sĩ
nghe luôn.
Tại vì có
một lần con coi ở trong cái cuốn, cái “Khóa
Hư Lục” đó. Bạch Hòa thượng!
Có câu
chuyện như vầy nè: Có một người Sa di đó đem lòng yêu một cô nữ Phật tử. Mà chú
Sa di đó, chú yêu lắm. Chú yêu, nhưng mà cô Phật tử đó thì không có yêu lại
đâu. Thành ra chú yêu đơn phương á, thành ra chú đau khổ lắm, chú đau khổ kinh
khủng lắm. Mà chú không biết làm sao mà chú dứt ra khỏi cái tâm ái dục này. Tại
vì các cái thứ này là nó nặng nề lắm, thành ra chú dứt không được. Cái ngày đêm
chú quán, tại vì chú yêu mà đơn phương, chứ cô kia không có đáp lại, thành ra
làm sao chú dứt cho được. Thì chú cứ ngày đêm chú quán, chú quán thế nào cho
cái cô này mà quán cô đẹp như vậy đó, mà chú quán xấu không à. Chú quán, cái cô
kia mũi dọc dừa, mà chú Sa di thì quán thành mũi tẹt, mà cái miệng người ta
trái tim, mà chú quán thành cái miệng rộng. Chú quán cho thật xấu như vậy để
cho chú hết yêu mà. Thì cái hôm đó chú quán sao mà đến nổi, mà chú thấy cái cô
đó thành cái mặt rỗ tổ ong luôn. Chú quán đến cái khi mà chú thấy cái cô đó là
mặt rỗ tổ ong luôn thì tình yêu ái dục trong lòng chú là tiêu hết. Thì cách đó
là 5 năm sau, sau khi cô, cái cô Phật tử có gia đình rồi đó. Bạch Hòa thượng!
Có gia
đình rồi, cái cô đó, cô dắt đứa con lên thăm Thầy cũ. Thăm Thầy cũ tức là vị
trụ trì ở cái chùa đó đó. Thì cô lên, cô thăm đó, thì chú Sa di này mất hồn ra,
té ra, cái cô này, từ hồi xưa cô gái đẹp, bây giờ mặt rỗ thiệt, rỗ rỗ chằng
chịt.
Là bây
giờ, cái chú Sa di hỏi: “Sao
vậy?”
Thì cái
cô này nói: “Tui mới vừa
bị trái trời, mới hết mấy tháng nay à, buồn quá bây giờ lên thăm Thầy.”
Bây giờ
xin Thầy giải thích cho chúng con biết làm sao cái tưởng tri như vậy? Mà lại
cái thế giới của tưởng tri, mà nó lại có cái sự tương ưng với cái tưởng tri của
cái chú Sa di này ạ. Dạ! Tại vì cái bên ngoài con không dám nói là thiệt hay là
nó ảo làm sao, con không dám nói chỗ này. Nhưng mà con thấy là có cái sự tương
ưng giữa cái quán mấy năm về trước, mà mấy năm về sau, cái cô Phật tử này mặt
rỗ thiệt, dạ! Bạch Hòa thượng ạ!
(40:15) Trưởng
lão: Để Thầy giải thích cái chỗ này. Trong cái phương pháp
của Phật giáo đó, thường dạy chúng ta đối trị với tâm ái dục, tâm sắc dục của
mình đó mà, thì thường thường là quán thân bất tịnh. Đó. Cho nên có những cái,
hầu hết là tuổi trẻ, mà thanh niên mà còn tuổi trẻ đó, dù nam dù nữ thì đến đây,
đều là Thầy có dạy về cái phương pháp ở trên Tứ Niệm Xứ. Thì đức Phật có dạy
cái phương pháp quán thân bất tịnh. Ờ! Bắt đầu quán ở trong thân của mình những
đờm nhớt, những cái thứ bất tịnh như mồ hôi, nước mắt hay hoặc ghèn, cháo, hay
hoặc là tất cả mọi cái thứ bất tịnh ở trong thân của mình. Đây là một sự thật
là cái thân bất tịnh, đó là một cái. Rồi bây giờ quán cái thân nó sình, nó
thành ra cái thây ma nó sình lên, nó nứt nẻ, nó chảy nước vàng. Đó là một cái
thân để chứng tỏ nó bất tịnh. Rồi quán về cái xương trắng nữa. Cho nên khi mà,
như vậy là mình nghe nói thì mình chưa biết.
Khi mà
cái sự tu tập về cái phương pháp quán này đó thì cái người mới vào tu đó, thì
người ta quán tưởng, người ta dùng biết điều tưởng đó mấy con. Trước mặt người
ta không có thấy cái thân mà nó chết, nó nám đen, nám đỏ. Mà người ta sẽ tưởng
ra cái thân, rồi tưởng ra cái thân nó nứt nẻ. Cho nên trước khi mà người ta tu
về quán cái thân bất tịnh này, thì người ta phải nhìn. Người ta đến, người ta
nhìn cái thây ma. Người ta nhìn cái thây ma rồi, về rồi người ta mới ngồi,
người ta tưởng ra.
Cho đến
khi mà cái người phụ nữ mà đi ngang qua vậy đó, người ta không có tưởng thì cái
người phụ nữ đi ngang qua, người ta thấy bình thường không có gì hết. Nhưng mà
cái người đó tưởng ra một cái thì ngay đó là người ta thấy cái thây ma nó đang
đi, mà nước vàng nó chảy ra cả, cả thấm. Cả khi mà đón cái người mà tưởng, cái
hương tưởng đó, nó sẽ người ta nghe cái mùi thúi mấy con. Cái người đó, người
ta dùng, người ta nghe mùi thúi, cho nên nó gọi là quán tưởng. Thì cái chú Sa
di này á, không biết là chú được ông Thầy chú có dạy không? Nhưng mà chú đã
đúng là cái chỗ mà chú quán tưởng.
Bây giờ
đó, chú dùng tưởng ra. Thay vì cô này rất đẹp chú mới có sinh cái tình cảm. Nó
mới có đeo đẳng trong cái tình ái, nó mới đeo đẳng trong lòng của chú. Cho nên
từ đó, chú không biết làm sao mà khắc phục được cái tâm này? Cho nên chú mới
quán cái cô này ra mũi tẹt, cái miệng hô hay hoặc là này kia để làm cho cô này
xấu đi, cho cái tình cảm của chú nó sẽ bị dứt đi. Nhưng mà chú quán tưởng đến
thâm sâu đó, cái tưởng nó hiện ra. Nó thấy cô này thật sự nó bị mặt rỗ hay hoặc
là mũi tẹt hay này kia, nó không có còn như ngày xưa đẹp nữa. Chừng đó chú thấy
cái cô này, chú thấy cái tình cảm nó chấm dứt, nó không còn nữa. Đó tức là cái
phương pháp mà đức Phật đã dạy trong Tứ Niệm Xứ, phương pháp quán thân bất tịnh
đó con. Con hiểu chỗ đó chưa?
Do đó thì
bây giờ con muốn hỏi Thầy về vấn đề này, tại sao khi mà cô này về thăm chùa,
lại là cô lại mặt rỗ? Nó lại tương ưng như vậy?
(43:30) Nó thật sự ra thì cái chú này chỉ đối
trị tâm mình qua cái tưởng thôi. Chứ không phải là chú ước ao cho cái cô kia rỗ
mặt để cho cô ta xấu thật. Nếu mà vậy thì chú này quá ác. Người ta ở ngoài đời,
mà mình quán tưởng để cho người ta xấu thật thì thiệt là mình giết người ta
chết. Nhất là mấy cô gái mà người ta xấu như vậy là quá người ta khổ. Chẳng hạn
bây giờ mình đang đẹp như thế này mà người ta lấy dao, người ta rạch mặt mình
để thành cái thẹo thì mình thấy khổ. Hay hoặc người ta đem axit, người ta tạt
cái mặt của mình, nó trở thành sần sùi hết thì sẽ quá khổ. Cái người đó, cái
tâm họ thà là chết hơn là cái mặt họ như vậy, các con hiểu không?
Cho nên
cái tâm trạng đó là cái tâm trạng rất là đau khổ. Mà cái chú này, chú quán cái
người mà chú yêu mà cho nó xấu như vậy đó, là chú quán tưởng như vậy để đối trị
cái tâm chú thôi. Chứ sự thật ra mà cái người chú yêu, mà quán tưởng như vậy,
mà cái người yêu mà chú, mà đau khổ cái mặt xấu thật như vậy, thiệt là chú ác,
quá ác, không có tốt được lên đâu. Cho nên ở đây thật sự ra, đây là cái trường
hợp cái nhân quả thôi, nhân quả của cô này thôi. Nghĩa là cô này, cô không phải
là tạo cái nhân quả cho chú này, mà chú này cũng không phải là quán để cho cô
kia xấu như vậy đâu.
Nhưng mà
nó tương ưng là tại vì cái nhân quả của cô này. Là sau khi cô có chồng, có con
rồi, cái nghiệp quả cô đến lúc mà cô phải đau bệnh trái mùa. Cái mặt cô phải rỗ
chằng, rỗ chịt đó, thì cái đó là cái nhân quả của cô, là cô gieo cái nhân, cái
thời của cô. Thí dụ như sanh lên cái gương mặt cô tốt đẹp, sau đó thì cái thời
gian cái tốt đẹp đó nó bị tàn lụi đi. Qua một cái trận bệnh nào đó nó làm cho
cái gương mặt cô bị hư hại đi. Thì con thấy cái trường hợp này xảy ra rất nhiều
cái trường hợp. Thí dụ như mình sinh lên rất đẹp đẽ, gương mặt mình rất đẹp đẽ,
nhưng mà có tai nạn xảy ra, thí dụ như phỏng nước sôi hay hoặc cái tai nạn nó
xảy ra như nhà cháy, nó làm cho cái gương mặt cái đứa con gái đó nó bị ảnh
hưởng nó không tốt nữa, đó là một trường hợp.
(45:11) Rồi xảy ra, nếu mà có chồng ghen tuông
rồi tạt axit này kia, nó làm cho cái gương mặt nó cũng xấu xí. Nó cũng có những
cái điều kiện xảy ra trong xã hội. Chúng ta cũng nghe báo chí đăng những cái
vấn đề này, đó là cái nhân quả mà thôi, cái hình ảnh nhân quả mà thôi. Còn cái
cô này chẳng qua là cái nhân quả của cô thôi. Nhưng mà nó tương ưng làm cho chú
này ngạc nhiên vậy thôi. Đây là cái câu chuyện người ta đặt ra như vậy, chứ sự
thật nó không có tương ưng kỳ cục cái kiểu đó, không có đâu. Mình quán tưởng mà
cái mặt người ta nó mũi tẹt ra thì đâu có chuyện đó đâu. Cái nhân quả người ta,
mà quán cho cái mũi người ta nó đẹp đẽ như thế này, bây giờ nó hình lên, nó như
hai cái máng xối vậy thì không có được. Nó không có cái điều đó đâu. Không có
làm sao mình quán tưởng. Bộ mình vẽ bùa, vẽ chú mình yếm người ta sao mà làm
cho người ta xấu được, phải không? Chỉ có bùa chú thôi! Còn cái này nó không
phải đâu mấy con.
Cho nên
cái câu chuyện ở trong cái “Khóa Hư Lục” chỉ là người ta muốn nói cái pháp quán
tưởng để mà đối trị cái tâm sắc dục đó mà thôi, các con hiểu không? Nhưng mà
cái trường hợp nó tương ưng, mình đọc nghe tới đó cái cô này nó cũng cái mặt nó
rỗ chằng, nó cũng y như vậy, thì người ta tưởng ông này quán sao mà linh quá.
Lẽ ra nếu mà sự thật mà linh như vậy thì chỉ có bùa chú mà yếm người ta thôi,
chứ không cách nào khác đâu, không hết đâu. Phải không? Nhưng mà ở đây cái mục
đích của mình đối trị cái tâm của mình thôi, để cho mình thoát ra khỏi những
cái khổ não của tâm thôi. Cho nên nó không có thật đâu con! Cái đó là cái câu
chuyện huyền thoại người ta đặt ra như vậy, để nó thấy nó tương ưng, cái ông
này quán sao mà linh quá… (nghe
không rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét