502- TU TẬP PHÁP THÂN HÀNH NIỆM THÀNH CỖ XE
(13:25) Trưởng
lão: Các con có hỏi gì?
Phật tử:… Thầy
nói rồi, thì trong bài kinh đó thì có phải trọng tâm ở trong cái câu là: “Tuệ quán chính ở đây, không động, không
rung chuyển”, con xin Thầy khai thị cho con với cái chỗ “Tuệ quán”
để cho con có thể nương theo đó con tu tập, để có được nhiều lợi ích.
Trưởng
lão: Nếu mà con thực hiện cái giới luật, đời sống giới luật con
nghiêm chỉnh thì con sẽ thực hiện cái bài Thân Hành Niệm là cái: “Tuệ quán chính là đây”. Tức
là: “Quá khứ không truy
tìm, vị lai không ước vọng rồi chỉ có pháp hiện tại là đây thôi”. Thì
do đó con phải, hiện tại, cái pháp hiện tại là cái thân hành của con. Cái thân
hành của con nó chứng minh cho con là cái đó là cái hiện tại. Cho nên vì vậy mà
con quán trên cái hiện tại của con, tức là tỉnh thức trên hiện tại của con. Mà
con tu tập như thế nào con tạo nó thành như cái cỗ xe. Nghĩa là cái phương pháp
đó phải tạo thành cái cỗ xe.
Chẳng hạn
bây giờ con tu cái Thân Hành Niệm là cái hành động con làm cái gì biết làm cái
nấy, làm cái gì biết cái nấy, nó không thành cái cỗ xe đâu mấy con. Bây giờ
thành cái cỗ xe nè, thành cái bánh xe như thế nào để gắn thành cây căm mới
thành cái cỗ xe.
Cho nên
vì vậy mà Thầy kết hợp nó thành cái cỗ xe cho các con thấy. Bây giờ Thầy ngồi
lại đây Thầy hít năm hơi thở, phải không? Năm hơi thở nè, bắt đầu cái tay Thầy
để như thế này, Thầy hít thở chứ gì? Thầy ngồi xếp bằng chứ gì? Phải không? Bây
giờ Thầy mới khi đó Thầy 5 hơi thở rồi, Thầy dừng lại nè Thầy mới ra lệnh,
Thầy dùng
cái phương pháp tác ý, mà Thầy tác ý. Thầy bảo: “Tay trái để lên trên đầu gối” thì
tay trái Thầy bung ra, Thầy để lên đầu gối Thầy. “Tay mặt để lên đầu gối” Thầy
để tay mặt lên đầu gối. Tức là Thầy tác ý, cái lệnh của Thầy truyền nó để mà nó
làm theo cái lệnh truyền của nó chứ gì?
Đó là
Thầy bảo đâu, cái tay Thầy làm đó.
Bây giờ
Thầy bảo cái chân Thầy bung ra, thì do đó cái chân của Thầy nó bung ra.
Rồi Thầy
bảo cái chân Thầy đứng dậy, thì hai chân Thầy đứng dậy.
Rồi Thầy
bảo: “Cái chân trái bước
đi” thì cái chân trái dở bước lên.
Thầy
bảo: “Chân mặt bước đi” thì
bước đi.
Thầy bảo
bước thì chân trái Thầy bước, Thầy bảo bước thì chân mặt bước. Và cứ như vậy
đó, thì đến khoảng độ từ đây đến đó 20 bước, tới đến cửa đó là 20 bước thì Thầy
bảo Thầy đứng lại.
Thì khi
đó Thầy bảo: “Đứng lại” thì
cái chân Thầy đứng lại, hai cái bàn chân Thầy nó bằng nhau, Thầy đứng lại.
Thầy mới
bảo: “Ngồi xuống” thì
hai cái chân Thầy co, Thầy ngồi xuống.
Thầy ngồi
xuống rồi, Thầy mới bảo: “Cái
tay trái để lên trên đùi, tay mặt để lên tay trái” hai cái tay
Thầy để lên, “cái lưng
thẳng, hai con mắt nhìn chóp mũi”.
Thầy
bảo: “Thở” thì
bắt đầu bây giờ Thầy Thở.
Thầy thở
rồi, rồi xong rồi Thầy đứng dậy, Thầy đi kinh hành 20 bước. Rồi Thầy ngồi lại
Thầy thở 5 hơi thở, rồi đứng dậy đi kinh hành 20 bước.
Đây bây
giờ nó thành cái bánh xe rồi mấy con, thành cái xe rồi đó. Cái bánh xe bây giờ
nó quay cái vòng quay của nó qua cái thân hành của nó.
Thân hành
của nó, thì nó có cái thân hành ngoại và thân hành nội, phải không? Cái thân
hành ngoại là cái hành động co tay, ngồi lên, đứng xuống, đi, phải không? Còn
thân hành nội của nó là cái hơi thở, thấy không?
(16:38) Thầy kết hợp được thân hành, hai cái
thân hành, thân hành nội và thân hành ngoại. Do đó Thầy kết hợp nó thành cái
bánh xe.
Vậy thì
cái người ôm bánh xe này mà lăn, thì đức Phật có nói năm cái điều kiện lợi ích
của nó.
Điều kiện
thứ nhất là nó nhiếp phục thọ lạc và thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ. Khi mà chúng
ta có cái lạc, chúng ta cũng không lưu ý nó đâu, mà chúng ta chỉ có lưu ý trên
cái thân hành nó thôi. Mà khi có thọ khổ đến, cái thân chúng ta đau nhức thì
chúng ta chỉ cần có lưu ý trên cái thân hành thôi. Do đó thì chúng ta không có
còn lưu ý cái đau. Cho nên vì vậy mà gọi là nhiếp phục thọ lạc và thọ khổ, thọ
bất lạc bất khổ. Cho nên cái đầu tiên là chúng ta nhiếp phục.
Bây giờ
chúng ta tu tập đến cái sức mà định tỉnh của chúng ta, nó có ở trên cái Thân
Hành Niệm của nó rồi. Thì qua cái hành động mà đứng tới, đứng lên, ngồi xuống
như vậy. Thì lúc bây giờ đó chúng ta nỗ lực, chúng ta tu tập nó thành cái cỗ
xe, nó trở thành căn cứ địa. Con muỗi cắn ở đây á, chúng ta không có đuổi con
muỗi đâu. Nếu mà đuổi con muỗi thì nó có cái kẽ hở, nó không thành cái cỗ xe
nữa rồi, nó bị cái vấp rồi, nó bị cái cục đá rồi. Cho nên vì vậy mà con muỗi nó
cắn, thây kệ nó, chúng ta không có quan trọng nó đâu. Chúng ta chỉ biết cái
ngồi, đứng, đi thôi, chứ chúng ta không có lưu ý nó.
Bây giờ
cái thân mà đau điếng, đức Phật nói khi mà ôm cái Thân Hành Niệm này, cái đau
điếng chúng ta cũng nhiếp phục luôn, nó không bao giờ. Con rắn, con rết, cái
con vật gì, con muỗi, con mòng, con gì cắn, chúng ta đều nhiếp phục được muỗi,
mòng… tất cả hết. Chúng ta không còn mà để ý những cái con vật đó nữa đâu. Đó
là cái phương pháp mà đức Phật đã dạy trong cái phương pháp Thân Hành Niệm.
Chúng ta biết kết hợp thành cái cỗ xe rồi. Cho nên vì vậy mà một đêm mà tu tập
Nhất Dạ Hiền thì chúng ta sẽ chứng đạt đạo quả. Đó là cái phương pháp rốt ráo
cuối cùng.
Nhưng mà
các con nên nhớ rằng tập tu, chứ không phải là Nhất Dạ Hiền một đêm làm Thánh
Hiền ngay được đâu. Phải tu! Nếu mà chúng ta muốn nhanh, coi chừng nó sẽ phản
ứng lại mà chúng ta bại trận đó, nó không có kết quả đâu.
Đó! Thầy
nhắc nhở như vậy, đủ biết là phương pháp của Phật nó có những cái phương pháp
để mà chúng ta tu rốt ráo. Nhưng mà tu tập chứ không phải là, chúng ta biết
được cái sức của mình, nó sẽ ở trên cái phương pháp này, có thể một đêm mà
chứng quả. Và ở trên cái pháp này chỉ mới tu tập trong 5 phút, 10 phút, 1 giờ
mà thôi, chứ không được tăng lên. Phải biết được cái đặc tướng, biết được cái
khả năng của mình. Chứ nếu cái pháp này mà không biết thì coi như mình tu, là
mình sẽ gặp cái khó khăn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét